“Đường
về nhà từ tu viện Martino trở nên xa xôi đến lạ thường; trời mưa rả rích hòa
vào dòng nước mắt đang lăn dài trên má có lẽ nào cũng thấu được nỗi đau một đứa
con vừa mới mất đi một người tía thân thương và nhân hậu.”
Tía
thương mến! Con chưa lần nào viết thư gửi đến tía dù chỉ một lần, vì con lúc
nào cũng líu ríu nói chuyện với tía mỗi khi tía rảnh. Con cũng không nghĩ con sẽ
khóc nhiều đến thế mỗi khi có ai nhắc và nghĩ đến tía. Hôm nay, con viết lá thư
này, cũng là lá thư đầu tiên của con gửi đến người tía mà con hằng quý mến
nhưng tía không còn có thể tự cầm lấy lá thư của con mà đọc vì tía xa con thật
rồi. Tía ơi! Ngày 02/6/2014 là một ngày đau đớn của con, khi con nhận được tin
tía mất tại đất khách nơi mà tía được sai đến Thái Lan để phục vụ làm con không
khỏi bàng hoàng. Con tự trấn an mình bằng suy nghĩ chuyện này không phải là thật nhưng nước mắt cứ rơi, tim cứ nhói và
lòng thì cứ quặn thắt.
Đã hơn hai tuần kể từ khi con nhận được hung tin,
con nghĩ mình đã nguôi ngoai nhưng hôm nay một lần nữa cảm xúc đã vở òa khi đứng
trước linh cữu và di ảnh tía con cầm nén hương trầm mà khẩn nguyện: Xin cầu cho linh hồn cha Giacôbê. Con
nhìn dòng người đến viếng tía, đủ mọi lứa tuổi nhưng nhiều hơn hết vẫn là các bạn
trẻ. Với tấm áo trắng, chiếc khăn tang trên đầu và nghe đâu đó có tiếng gọi “cha ơi!” thì thử hỏi làm sao con có thể
chịu nổi nỗi đau quá lớn này. Hình ảnh đó nó giúp con tự hào và an ủi nhiều vì
con có một người tía thật tuyệt vời; một người tía thật bình dân, đơn sơ, luôn
sống lạc quan và đầy hy vọng,… tất cả như là lời mời gọi để những ai được làm
con thiêng liêng của tía lấy đó làm tấm gương và được nâng đở nhiều.
“Người đi trong nước mắt đem hạt giống
gieo trên nương đồng.
Người về miệng vui ca tay ôm bó lúa
ngào ngạt hương.”
Hai
câu hát Ngày về của cha Kim Long như nhắc nhớ con không chỉ dừng lại trong đau
buồn nhưng còn là niềm hy vọng và tín thác vào tình yêu của Thiên Chúa. Con gục
đầu vào chiếc quan tài, tay sờ vào di ảnh của tía nó gợi cho con nghĩ về hình ảnh
của vị mục tử nhân lành. Con nhớ cách đây không lâu, khi nội chiến bên Thái diễn
ra ngày một căng thẳng, con nói với tía là:
-
Tí
ơi, con lo quá! Tía đi mục vụ suốt ngày mà tình hình đất Thái thì bất ổn. Con hỏi
thật tình, tía có lo và sợ không? Con sợ tía có bề nào!
Tía không ngần ngại trả lời một cách từ tốn:
-
Con
trai của tía, con không cần phải lo cho tía nhiều thế! Vì đây không phải là
trách nhiệm nhưng còn là sứ mạng mà tía được Chúa giao phó. Tía sinh ra để được
phục vụ con trai à!
Sau khi con nghe tía
nói, con tự đặt cho mình một dấu chấm hỏi lớn trong cuộc đời đó là: Linh mục là ai? Linh mục là ai mà khiến
con người ta không hề biết lo sợ về cái chết, không biết e dè trước những khó
khăn trong cuộc sống nhưng trái lại đón nhận một cách vui vẻ và nhiệt thành cũng
vì muốn đồng hình đồng dạng với Đức Kitô. Linh
mục là gì? Mà khiến con người ta phải theo đuổi và sống cả đời với cái tên thiêng
liêng ấy, tất cả cũng bởi “Tình yêu Đức
Kitô thúc bách”. Tình yêu! Đúng như thế, tía sống trọn cuộc đời mình cũng vì
hai chữ tình yêu; tình yêu của cộng đoàn, tình yêu của gia đình, tình yêu với
tha nhân và hơn hết tình yêu với Thiên Chúa tất cả đã soi dẫn, đồng hành và giúp
tía có được bình an và tràng đầy nhiệt huyết. Tía ra đi nhưng lòng con và mọi
người vẫn theo tía mãi, hình ảnh của một vị linh mục nhân lành ở nơi tía đã
giúp con thấy rõ hơn về hình ảnh của Đức Kitô nơi trần thế; tía đã trung thành
với thiên chức linh mục của mình và con tin, con tin sự ra đi của tía sẽ sinh
nhiều hoa trái.
“…Đi
vào giữa trần gian thầm lặng,
sống
khiêm nhường, chiến thắng tự cao.
Quên
mình, khi gặp lao đao,
như
hạt giống nhỏ tan vào đất sâu.
Theo
gương Chúa, đi đầu dẫn lối,
dẫu
đọa đày, từ chối, miệt khinh,
Vâng
Thánh Ý, sống quên mình,
chấp
nhận tan biến trọn tình vì yêu.
Cánh
đồng lúa chín phong nhiêu…”
(Hạt giống tình yêu – Thi ca phúc
âm của Mặc Trần Cung)
Con
nhớ ngày nào, con và tía hứa sẽ luôn đồng hành với nhau trong lời cầu nguyện.
Và cho đến hôm nay lời hứa ấy vẫn nóng hổi nơi tim con, “Xin Chúa nhớ thương đến tía Giacôbê của con đang phục vụ bên Thái luôn
được bình an và trung thành với thiên chức linh mục”; thì bây giờ bên di ảnh
tía vẫn là Giacôbê nhưng phải ngậm ngùi thân thưa rằng: “Xin Chúa nhớ thương linh hồn Giacôbê sớm được hưởng Thánh nhan Chúa
muôn đời”. Sự ra đi của tía đã để lại một vết son trong cuộc đời của con,
không vì sự đau buồn mà quên đi lời tía dạy “con
phải mạnh mẽ”. Đúng như thế, con phải thật mạnh mẽ để bước đi trên con đường
mà Chúa đã chọn cho con. Con sẽ không đơn độc, cũng không chùn bước vì tin rằng
có tía luôn cầu bầu với Chúa và tiếp tục cầu nguyện cho con. Con cũng không
quên cám ơn ông bà nội, gia đình là cái nôi đã sinh ra một người tía tuyệt vời;
con cám ơn anh em Đa Minh Việt Nam đã cho con một vị linh mục đúng như lòng
Chúa mong muốn mà tía con xem đó như là gia đình thứ hai của đời mình. Dẫu nước
mắt cứ rơi, nhưng lòng phải mừng vui lên mà ngợi khen tình yêu và xin vâng theo
thánh ý Chúa. Bài ca Táng tụng hồng ân của Lm. Vũ Đình Trác là lời kết đẹp nhất
mà con dành cho tía. “Tình yêu đáp trả
tình yêu”, tất cả cũng vì cảm tạ hồng ân Thiên Chúa đến muôn đời.
“Xin dâng lời cảm tạ, hồng ân Thiên
Chúa bao la. Xin dâng lời cảm mến, hòa theo tiếng hát dâng lên. Đôi bàn tay
Chúa nâng đỡ con, xin dâng lời cảm tạ. Cho đời con vững một niềm tin, xin dâng
lời cảm mến. Đôi bàn tay Chúa dẫn con đi, xin dâng lời cảm tạ. Tay hồng ân Chúa
đưa con về, xin dâng lời cảm mến. Chúa đã cho con trời mới đất mới, đường đời
con đổi mới. Con (i) ca ngợi, lòng thương xót Chúa muôn muôn đời. Đời đời Người
đã thương con, đời đời Người vẫn thương con. Thương con như gà mẹ ủ ấp con dưới
cánh, Chúa thương yêu, ấp ủ con đêm ngày…”
Trong niềm tin sự Phục
sinh của Chúa Giêsu Kitô, con xin phó dâng linh hồn cha Giacôbê được an nghỉ
trong tình yêu Thiên Chúa, cậy nhờ vào lòng Chúa xót thương và phó thác linh hồn
cha trong bàn tay hiền mẫu của Mẹ Maria.
TP. Hồ Chí Minh, ngày 20 tháng 6 năm 2014
(ký tên)
Tuấn
Dũng
Con
trai yêu quý của tía!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét