Ngôi trường ĐH này không quá lớn để chúng tôi có thể gặp được
nhau và nói tiếng yêu nhau. Những ngày đầu mới quen, thật khó để anh gọi tôi bằng
em nhưng dần dần đâu cũng vào đấy. Người ta mới quen nhau thường dành thời gian
cho nhau nhiều lắm, nhưng tôi và anh chỉ dành cho nhau cuối tuần mà thôi. Ấy vậy,
tôi và anh không kém phần lãng mạn như bao cặp khác đâu nhé! Anh thường gọi tôi
là thiên thần nhỏ của mình vì anh tin Tạo hóa đã cho thiên thần này đến với
anh, làm cho anh hạnh phúc nhất vũ trụ. Tuy anh nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng anh
cũng tỏ ra chửng chạc và thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình. Che chở cho tôi mọi
lúc và luôn dành cho tôi những đều tốt đẹp nhất. Có lần anh ấy đã bồng tôi lên
trước sự ngỡ ngàn của mình và nhẹ nhàng nói: Anh yêu em nhiều lắm! Thú thiệt
lúc đó, cảm giác tôi vừa lo vì sợ té xuống thì đau lắm, phần thì hồi hợp xem có
ai thấy thì mắc cở chết được, nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc đến tột cùng.
Tôi
và anh có một điểm chung là rất say mê chương trình TLMN, mỗi khi nhắc đến thì
anh rất tâm đắc kể luyên thuyên mọi chủ đề đã phát sóng làm tôi cứ nghĩ anh là
ekip của chương trình vậy đó. Có lần anh nói với tôi, anh có viết thư và đăng
trên facebook của TLMN, rồi mở chuyến dịch câu like nha, thấy anh mời bao nhiều
bạn bè, vận động từ đầu trên xóm dưới,... chỉ muốn mỗi có cặp vé xem trực tiếp
TLMN nhân chủ đề tháng 12/2013: “Hạnh phúc quanh đây” để hai đứa đi xem chung với
nhau một lần. Tôi thấy mà thương anh vô cùng. Thế là, bao nhiêu nổ lực cũng
không thành công, vì xem ra các bạn khác ra tay, nổ lực cũng không thua kém gì
chúng tôi. Dù vậy, 2 đứa tối hôm đó tuy không đi xem trực tiếp nhưng cũng dành
thời gian ngồi cạnh nhau xem chương trình. Tôi thấy ấm áp khi được nép vào anh ấy,
cảm nhận sao mà nó bình yên đến lạ lùng. Anh ấy nói: Xem ra chủ đề Hạnh phúc quanh đây nó dành riêng cho mình rồi, không cần
đến hội trường HTV đâu, phải không em!
Tình
yêu của chúng tôi đẹp như tranh vẽ vậy đó, nhưng kết thúc thì không được như
truyện cổ tích mà ta vẫn thường nghe. Vì một lý do, cho đến giờ tôi vẫn không
biết rõ và anh đã nói tiếng chia tay một cách đột ngột. Tôi như chết đứng và
không biết mình đang nghe gì và phải làm gì,... dù cố nén nhưng nước mắt cứ rơi
và lòng cứ quặn thắt. Cho đến hôm nay, đã hơn 6 tháng sau cái ngày đau đớn đó,
tôi vẫn còn nguyên cảm xúc mà mỗi khi nhớ và nhìn ngắm hình của anh ấy.
"Anh biết không? Hết năm 4 này, em sẽ không còn cơ hội gặp lại
anh nữa. Em sẽ đi học xa, trong em chỉ còn hoài niệm và nỗi nhớ. Chiếc nhẫn em
đang đeo, em vẫn trông một ngày nào đó nó tìm thấy đúng chủ nhân. Vì nó biết nó
cần trao cho người mà em yêu thương nhất, người đó không ai khác ngoài anh. Em tin chắc anh cũng đang theo dõi và nghe em nói. Hy vọng
chúng ta tìm thấy nhau một lần nữa, hãy cho nhau một cơ hội anh nhé! Vì đâu đó
em tin anh vẫn còn giữ hình ảnh của em!"
TP. Hồ Chính
Minh, ngày 18/7/2014
Thiên thần nhỏ
> Bài viết được đăng 24/7/2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét