Phạm Anh Tuấn
Kể cũng lạ, đã bao giờ hắn nghĩ rằng mình sẽ yêu đâu
cơ chứ. Thứ tình cảm xa hoa ấy, văn chương như thế, một kẻ khô khan như hắn làm
sao cảm nhận được nó. Vậy mà hắn đã yêu, rất ngẫu nhiên và đầy khắc khoải.
Trên trời, thiên thần gọi sự tình cờ là sự sắp xếp
có chủ đích của Chúa trời.
Dưới địa ngục, quỷ sứ gọi nó là nơi bắt nguồn của nỗi
đau.
Còn tại trần gian, người đời gọi sự tình cờ là định
mệnh.
Hắn gặp nàng trong một quán cà phê sang trọng bậc nhất
Sài Gòn. Một người con gái đi đâu cũng tỏa ra mùi nước hoa đắt tiền như nàng, kẻ
làm thuê như hắn sao với tới được. Nhưng, hắn mê nàng quá, mê như kẻ nghiện đắm
đuối trong thứ cần sa độc hại đầy quyến rũ. Hắn cứ đứng ngoài xa, ngắm nhìn
nàng, chẳng khác kẻ khờ thưởng trăng dưới mặt đất xa xôi. Nàng có nét đẹp đầy
hiện đại. Rất tự tin và kiêu hãnh. Phải…nàng là một con phượng hoàng không bao
giờ khuất phục số phận.
Sau những chuỗi ngày ngắm nhìn, cuối cùng, hắn cũng
có dịp được gần nàng.
Đó là một buổi chiều êm đềm khác lạ với những ngày nắng
vàng nhộn nhịp của Sài Gòn. Hắn thấy nàng và một gã đàn ông cãi nhau rất lớn. Rồi
sau đó, kẻ đó bỏ đi. Nàng khóc. Bưng mặt mà khóc rưng rức. Hắn thấy trái tim
mình bị dày vò ghê gớm. Một cách vụng về, hắn đưa cho nàng khăn giấy. Nàng ngước
lên nhìn hắn và gằn giọng tức tối.
“Liên quan gì đến anh, hả! Đi ngay, đi đi!”
Hắn sợ hãi nhìn nàng. Vẻ đẹp kiêu sa của nàng đã bị
nước mắt xóa mờ. Bây giờ, trông nàng cũng không khác bao người con gái khi đau
khổ. Vậy mà trong mắt hắn, ngay cả nỗi đau của nàng cũng mang một nét đẹp không
ai sánh bằng. Nhưng, nàng không chấp nhận sự quan tâm của hắn.
***
Ngày qua ngày, nàng vẫn đến quán cà phê mỗi buổi chiều,
đôi mắt xa xăm và đẫm nước mắt. Còn hắn, khi bưng cà phê ra cho nàng, luôn có một
chiếc khăn giấy đặt cạnh bên. Ban đầu, nàng vứt nó xuống đất, giẫm lên rồi cười
gằn. Rồi thời gian sau đó, nàng không ném chúng đi nữa, mà lại xé nó thành từng
mảnh vụn. Hắn nhìn thấy, im lặng dọn đi. Khi bước vào phía trong, chắc chắn rằng
nàng không thấy, hắn mới nắm chặt lấy đống giấy vụn ấy mà xót xa. Nàng ơi, sao
nàng vẫn hoài đau đớn…
Bất ngờ một ngày, khi hắn đưa khăn giấy cho nàng,
người con gái ấy cầm lên và thấm nước mắt. Nàng quay lại nhìn hắn, nói lạnh
tanh.
“Anh làm xong việc rồi chở tôi đi!”
Hắn chết điếng một vài giây. Bất chợt lúc ấy, hắn muốn
khóc kinh khủng. Không phải khóc vì quá sung sướng, mà vì không tin rằng đó là
sự thật. Trên đời này, có những kẻ đau đớn nhiều đến nỗi mà khi hạnh phúc gõ cửa,
vẫn luôn ngỡ đó chỉ là phù phiếm như làn khói sương mỏng manh.
Buổi tối hôm ấy, nàng ngồi trên chiếc xe cà tàng của
hắn. Cả hai rong ruổi trên đất Sài thành rộng lớn mà vẫn đơn côi. Hắn thấy ngượng
ngùng quá. Một người sang trọng như nàng lại có thể đi với kẻ như hắn sao? Thỉnh
thoảng, hắn lén nhìn nàng qua gương chiếu hậu. Đôi mắt nàng xa xăm như đang ở
chốn vô định nào đấy.
Hắn dừng lại trên cầu Sài Gòn. Nàng đứng cạnh hắn, gần
đến mức hắn thấy sờ sợ. Người con gái ấy nhìn hắn và cười. Đôi bàn tay nhỏ xíu
của nàng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng, tha thiết. Nàng thì thầm:
“ Anh thấy không… thành phố này rộng lắm. Chẳng ai
dám nói rằng mình hiểu hết Sài Gòn cả. Vậy mà đến một người để nói chuyện cũng
chẳng có. Chỉ có tiền là tiếng gọi duy nhất. Lúc nghèo thì mơ giàu. Lúc giàu
thì lo giữ của để giàu hơn. Sống thì có ý nghĩa gì chứ?”
Hắn im lặng trong chốc lát.
“ Vậy em sai rồi!”
“Sai gì cơ?” – nàng nhìn hắn, tò mò.
“ Câu nói đến
một người để nói chuyện cũng chẳng có là sai. Bởi, tôi luôn đợi em, chỉ là
em không nhận ra thôi!”
Nàng câm lặng. Hắn nắm lấy đôi bàn tay của nàng,
nhìn người con gái hắn yêu run rẩy trong cơn đau không lời. Rồi như không kìm
được lòng, giọt nước mắt của người hắn yêu tuôn trào không dứt. Hắn ôm lấy
nàng, dỗ dành từ tốn.
***
Sau ngày đó, họ thành đôi. Hắn vẫn chở nàng đi vòng
quanh thành phố trên chiếc xe cũ kĩ. Lúc đó, hắn hạnh phúc lắm. Ngày nào hắn
cũng sống trên thiên đường. Mỗi sáng, hắn làm món trứng cho nàng ăn, dẫn nàng
đi gặp bạn bè hắn. Người con gái hắn yêu cười nhiều hơn. Nàng đã cất những bộ
váy điệu đà để thay vào đó là quần jean cá tính. Khi thấy nàng vui, hắn cười
tít mắt. Cuộc đời như vậy là quá đủ, không cần gì hơn nữa đâu.
Nhưng rồi, chuỗi ngày hạnh phúc của hắn cũng kết
thúc.
Nàng rời gia đình, đi về Bắc. Ngày chia tay, hắn chỉ
nói ba từ “Tôi đợi em!” Nàng mỉm cười và lắc đầu.
“ Đừng đợi em! Anh hãy yêu người nào đó! Cưới cô ấy
rồi sinh một đàn con. Em cũng sẽ như thế!”
“ Không! Anh chỉ muốn cưới em. Anh sẽ đợi.”
Nàng nhẹ nhàng khuyên bảo hắn.
“ Đâu phải yêu là phải đến với nhau, phải không anh?
Chỉ cần sống chung một bầu trời, hay biết rằng đâu đó có người đợi mình, cũng
là yêu rồi.”
Nói xong, nàng bước đi mãi mãi, rời khỏi cuộc đời hắn
một cách nhẹ bâng.
Nhưng trước khi đi, nàng tặng cho hắn một hộp gỗ nhỏ,
trong đó để những mẩu khăn giấy nhỏ mà nàng đã lén giữ lại một chút cho mình.
Hắn bỗng mỉm cười. Là nàng đang cảm ơn hắn đấy. Bởi
lẽ, yêu một người con gái đã khó, nhưng yêu cả nỗi đau trên nét mặt người đó
còn khó gấp bội. Khi những giả tạo bị lột bỏ, cũng là lúc lộ ra những góc khuất
mà chẳng ai ngờ được.
Và tất nhiên, hắn đã nghe lời nàng. Yêu một người
con gái khác. Chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Sinh một đàn con dễ thương. Nhưng hắn
chưa bao giờ quên nàng, và biết chắc rằng, nàng cũng thế.
Yêu mà không chiếm hữu là việc khó nhất trên đời
này. Bởi biết rằng khi cô đơn, sẽ có người nghĩ đến ta cũng là điều hạnh phúc.
Và trong hàng tỷ con người, luôn có một ai đó đang đợi ta…
> Bài viết được đăng 29/4/2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét